Thứ ba Tuần thứ 23 Thường Niên

Lời Chúa: Lời Chúa: Lc 6,12-19
Tác giả: Lm. Carôlô Hồ Bặc Xái

Trong những ngày ấy, Đức Giêsu đi ra núi cầu nguyện, và Người đã thức suốt đêm cầu nguyện cùng Thiên Chúa. Đến sáng, Người kêu các môn đệ lại, chọn lấy mười hai ông và gọi là Tông Đồ. Đó là ông Simôn mà Người gọi là Phêrô, rồi đến ông Anrê, anh của ông; sau đó là các ông Giacôbê, Gioan, Philípphê, Batôlômêô, Mátthêu, Tôma, Giacôbê con ông Anphê, Simôn biệt danh là Quá Khích, Giuđa con ông Giacôbê, và Giuđa Ítcariốt, người đã trở thành kẻ phản bội. Đức Giêsu đi xuống cùng với các ông, Người dừng lại ở một chỗ đất bằng. Tại đó, đông đảo môn đệ của Người, và đoàn lũ dân chúng từ khắp miền Giuđê, Giêrusalem cũng như từ miền duyên hải Tia và Xiđôn đến để nghe Người giảng và để được chữa lành bệnh tật. Những kẻ bị các thần ô uế quấy nhiễu cũng được chữa lành. Tất cả đám đông tìm cách sờ vào Người, vì có một năng lực tự nơi Người phát ra, chữa lành hết mọi người.
Bài giảng Thứ ba Tuần thứ 23 Thường Niên

Tải file tại đây: Bài giảng Thánh lễ Thứ ba Tuần thứ 23 Thường Niên

Suy niệm: 

Phân tích

Sau một thời gian thi hành sứ vụ, Chúa Giêsu đã được nhiều người biết đến, trong số đó có kẻ ngưỡng mộ, có kẻ nghịch thù. Chung quanh Ngài cũng có nhiều môn đệ. Bây giờ đến lúc Ngài tuyển chọn một nhóm nòng cốt sẽ lãnh trách nhiệm tiếp nối sứ mạng của Ngài là công bố Tin Mừng cứu độ cho muôn dân.

Trước khi tuyển chọn, Chúa Giêsu đi lên núi và cầu nguyện. Chúa Giêsu thường xuyên cầu nguyện, đặc biệt trong những thời điểm quan trọng. Lần này Ngài cầu nguyện tha thiết hơn và cầu nguyện “suốt đêm”, chứng tỏ việc Ngài sắp làm là hết sức quan trọng, quan trọng đối với sứ vụ của Ngài và quan trọng đối với toàn thể Lịch sử Cứu độ.

Đó là việc gì? Là việc Ngài tuyển chọn trong số môn đệ ra 12 người mà Ngài gọi là Tông đồ.

Khi ghi nhận các Tông đồ được tuyển chọn khỏi hàng ngũ môn đệ, Luca tỏ ra quan tâm tới các tác vụ trong Giáo Hội. Môn đệ là tất cả những ai “đi theo” Chúa Giêsu; còn Tông đồ là những môn đệ được tuyển chọn đặc biệt để làm “cán bộ”. Điều kiện được tuyển chọn là:

a/ Đã từng sống với Chúa Giêsu trong thời gian hoạt động công khai của Ngài, và chứng kiến việc Ngài chết và sống lại;

b/ Được "sai đi" để loan báo Tin Mừng sống lại ấy. Luca dành riêng danh hiệu “Tông đồ” cho nhóm Mười Hai vì chỉ có họ mới hội đủ hai điều kiện này; ngay cả với Phaolô, Luca cũng không gọi ông là “Tông đồ”, vì Phaolô là Tông đồ theo một nghĩa khác hơn.

Suy gẫm

1. Trước khi chọn 12 Tông đồ, Chúa Giêsu đã cầu nguyện suốt đêm. Ta hãy noi gương Chúa Giêsu, thường xuyên cầu nguyện, nhất là trước khi làm một việc gì quan trọng.

2. Mặc dù Chúa Giêsu đã cân nhắc và cầu nguyện nhiều trước khi lựa chọn, nhưng vẫn có một người là Giuđa sau này phản bội Ngài. Khi ơn Chúa không được con người hợp tác thì cũng thất bại.

Ta hãy cầu nguyện cho ơn gọi của chính mình. Xin cho con biết cộng tác với Chúa, để ơn gọi của con ngày càng triển nở tốt đẹp.

Ta hãy cầu nguyện đặc biệt cho Đức Giáo Hoàng và các Đức Giám mục là những đấng kế vị các Tông đồ để chăm sóc đoàn chiên Chúa.

3. Lịch sử ơn cứu rỗi đã được khởi đầu và tiếp diễn bằng những cuộc tuyển chọn. Tất cả những sự lựa chọn của Thiên Chúa đều bất ngờ, vượt trên những tiêu chuẩn lựa chọn thông thường của con người. Từ mười hai người thất học, Chúa Giêsu đã xây dựng Giáo Hội của Ngài. Nền tảng của Giáo Hội không phải là sức riêng của con người mà là sức mạnh của Đấng đã hứa "Thầy sẽ ở cùng các con mọi ngày cho đến tận thế." Suy niệm về việc Chúa Giêsu tuyển chọn 12 Tông đồ của Ngài, chúng ta được mời gọi để nhận ra thân phận yếu đuối bất toàn của chúng ta, đồng thời nói lên niềm xác tín tuyệt đối vào tình yêu của Ngài.

4. “Đoàn lũ dân chúng từ khắp miền Giuđê, Giêrusalem cũng như miền duyên hải Tia và Xiđôn đến để nghe Ngài giảng và chữa lành bệnh tật” (Lc 6,17-18).

Chúng tôi đã tham gia chiến dịch “Ánh sáng Văn hóa Hè” tại vùng biên giới thuộc tỉnh Tây Ninh. Chúa nhật đầu tiên, chúng tôi phải hỏi thăm đến một giờ rưỡi mới tới được nhà thờ, nơi đó chỉ có một vài gia đình Công giáo và hầu hết thỉnh thoảng mới đi lễ vì nhà thờ quá xa. Mà xa thật, mưa thì lầy lội còn nắng thì bụi mù.

Trên đường đi, chúng tôi cứ nghĩ nhà thờ chắc sẽ ít người. Nhưng khi đến nơi, chúng tôi thấy nhà thờ đã đầy chật người, tuy không rộng. Nơi đây chưa có cha xứ; có một cha từ nơi khác về làm lễ, còn giáo dân đến từ nhiều vùng khác nhau.

Chúng tôi còn được biết ở đây chỉ có một lễ vào sáng Chúa nhật nên nhiều gia đình phải thay phiên nhau đi lễ hằng tuần. Họ ước ao có cha xứ để được dự lễ thường xuyên hơn. Ra về, ai nấy trong chúng tôi đều cảm thấy như được thúc bách đến gần Chúa hơn và cảm thấy hạnh phúc dù có phải đi xa và mệt nhọc.

Lạy Chúa, xin cho chúng con biết tìm kiếm Chúa trong những hoàn cảnh khó khăn nhất.

5. Con người vĩ đại

Phêđêrich Odanam, nhà hoạt động xã hội nổi tiếng của Giáo Hội Pháp vào cuối thế kỷ thứ 19, đã trải qua một cơn khủng hoảng đức tin trầm trọng khi còn là một sinh viên đại học.

Một hôm để tìm một chút thanh thản cho tâm hồn, anh bước vào một ngôi thánh đường ở Paris. Đứng cuối nhà thờ anh nhìn thấy một bóng đen đang quỳ cầu nguyện cách sốt sắng ở dãy ghế đầu. Đến gần, chàng sinh viên mới nhận ra người cầu nguyện ấy không ai khác hơn là nhà bác học Ampe. Anh đứng lặng lẽ một lúc để theo dõi cử chỉ của nhà bác học. Và khi nhà bác học vừa đứng lên ra khỏi giáo đường, người sinh viên đã theo gót ông về cho đến phòng làm việc của ông.

Thấy chàng thanh niên đang đứng trước cửa phòng với dáng vẻ rụt rè, nhà bác học liền lên tiếng hỏi:
- Anh bạn trẻ, anh cần gì đó? Tôi có thể giúp anh giải một bài toán vật lý nào không?
Chàng thanh niên đáp một cách nhỏ nhẹ:
- Thưa giáo sư, con là một sinh viên khoa văn chương. Con dốt khoa học lắm, xin phép giáo sư cho con được hỏi một vấn đề liên quan đến đức tin!
Nhà bác học mỉm cười một cách khiêm tốn:
- Anh lầm rồi, đức tin là môn yếu nhất của tôi. Nhưng nếu giúp ích được cho anh điều gì, tôi cũng cảm thấy hân hạnh lắm!
Chàng sinh viên liền hỏi:
- Thưa giáo sư, một người có thể vừa là một nhà bác học vĩ đại vừa là một tín hữu cầu nguyện bình thường không?
Nhà bác học ngỡ ngàng trước câu hỏi của người sinh viên, và với đôi môi run rẩy đầy cảm xúc, ông trả lời:
- Con ơi, chúng ta chỉ vĩ đại khi chúng ta cầu nguyện mà thôi!

Bài Ðọc I: (Năm II) 1 Cr 6, 1-11

"Anh em có việc kiện tụng nhau, và đem đến trước mặt người ngoại".

Trích thư thứ nhất của Thánh Phaolô Tông đồ gửi tín hữu Côrintô.

Anh em thân mến, làm sao trong anh em có người dám đem việc bất bình với kẻ khác ra thưa kiện trước mặt kẻ gian ác, chứ không trước mặt các thánh? Hay anh em lại không biết các thánh sẽ phán xét thế gian này sao? Và nếu anh em có quyền phán xét thế gian, thì anh em không xứng đáng xét xử những việc rất nhỏ mọn như thế sao? Anh em lại không biết chúng ta sẽ phán xét các thiên thần sao, phương chi là các việc đời này?

Vậy nếu anh em phải kiện cáo nhau về những việc đời này, anh em lại cắt đặt những người không đáng kể trong Hội thánh mà xét xử sao? Thật là một điều nhục cho anh em mà tôi phải nói như vậy. Chớ thì trong anh em không có người nào khôn ngoan có thể xét xử giữa anh em sao? Nhưng khi có việc kiện cáo giữa anh em với nhau mà lại đem đến trước mặt người ngoại ư? Nguyên việc anh em kiện tụng nhau, cũng đã là một lỗi rồi. Tại sao anh em không đành chịu một chút bất công? Tại sao anh em không đành chịu một chút thiệt thòi? Trái lại chính anh em ăn ở bất công và lừa đảo, mà lại xử như thế với chính anh em mình. Hay anh em lại không biết rằng: những kẻ gian ác sẽ không được hưởng nước Thiên Chúa sao? Anh em chớ lầm tưởng: những kẻ gian dâm, thờ ngẫu tượng, ngoại tình, xấu nết, loạn dâm, trộm cắp, tham lam, say sưa, vu khống hay bóc lột đều không được hưởng nước Thiên Chúa đâu.

Xưa kia trong anh em đã có ít người như vậy. Nhưng anh em đã được rửa sạch, đã được thánh hoá, đã được công chính hoá, nhân danh Chúa chúng ta là Ðức Giêsu Kitô, và trong Thánh Thần của Thiên Chúa chúng ta.