A. Phân tích (Hạt giống...)
Đoạn Phúc Âm này gồm 3 giáo huấn:
1. “Đừng lấy của Thánh mà vất cho chó, đừng vất ngọc trai trước mặt heo”. Nhóm CGKPV giải thích như sau: “Chúa muốn nói rằng không được trình bày những điều cao siêu Thánh thiện cho những kẻ không đủ khả năng tiếp thu, mục đích là tôn trọng sự linh thánh và tránh không để cho người ta xúc phạm”.
2. “Tất cả những gì các con muốn người ta làm cho các con thì chính các con hãy làm cho người ta như thế”.
3. “Các con hãy vào (Nước trời) bằng cửa hẹp”.
B. Suy gẫm (...nẩy mầm)
1. “Tất cả những gì các con muốn người ta làm cho các con thì chính các con hãy làm cho người ta như thế”. Chuyện có thật sau đây minh họa rất tốt cho lời khuyên này:
Một hôm, người phụ nữ đến thăm một người bạn và tình cờ đọc được một câu rất ngông dán trên tủ lạnh nhà người ấy: “Hãy thực thi sự tử tế một cách càn dở và những cử chỉ đẹp một cách vô nghĩa”. Bà chép câu này đem về nhà dán ở nhà mình và quyết làm theo. Chồng bà, một giáo viên, thấy câu đó cũng thích và đem chép lên bảng trong lớp học. Một học sinh cũng thấy hay nên chép về cho cha mình. Ông này là biên tập viên của một nhật báo địa phương nên ông lại đưa lên báo. Chẳng mấy chốc, câu nói như vết dầu loang đã lan rộng nhiêu nơi tại nước Mỹ và đã thúc đẩy được nhiều cử chỉ đẹp rất “vô nghĩa”. Thí dụ tại Chicago, một buổi sáng có một thiếu nữ tự động đến từng nhà của những người hàng xóm và cào tuyết trước gara đậu xe giúp họ; tại Saint Louis, một người đàn ông bình thường rất cau có nhưng một hôm ông ra đường bị một chiếc xe khác quệt trầy xe ông, ông thò đầu ra khỏi xe, mỉm cười nói “không có gì đâu”; tại San Francisco, một người đàn ông dừng xe để đóng thuế qua cầu San Francisco chẳng những cho xe mình mà còn cho cả dãy xe phía sau. (Trích “Chờ đợi Chúa”)
2. “Hãy qua cửa hẹp mà vào, vì cửa rộng và đường thênh thang thì đưa đến diệt vong, mà nhiều người lại đi qua lối đó. Còn cửa hẹp vào đường chật thì đưa đến sự sống, nhưng ít người tìm được lối ấy”. (Mt 7,13-14).
Mọi người cho rằng tôi "không bình thường" khi có ý định bỏ Thành phố lên Đà Lạt học.
Mà cũng đúng thôi, bỏ Thành phố lên “núi”, xa gia đình, không họ hàng, không bạn bè… Tôi suy nghĩ thật nhiều và cuối cùng cũng quyết định ra đi.
Cuộc sống thành thị đầy hứa hẹn, nhưng tôi muốn chọn cho mình một con đường, mà ở đó mình dễ gặp lại mình, gặp lại anh em, quê hương và đồng loại. Đó là con đường của Chúa Giêsu. Và tôi nguyện là khách lữ hành tìm theo dấu chân Người.
Lạy Chúa, xin cho con nhận ra rằng ở cuối con đường hẹp và chông gai này là chính Chúa dang tay đón chờ con. (Hosanna).
(Lm. Carôlô Hồ Bặc Xái)