A. Phân tích (Hạt giống...)
Câu chuyện này có liên quan tới phép lạ bánh hóa nhiều mà Mác Cô vừa tường thuật trước (Mác Cô 8,1-10)
Phép lạ ấy đã chứng tỏ uy quyền của Chúa Giêsu: Ngài là một ông Môisê mới, ban lương thực dư dật không những cho người Do Thái mà còn cho cả lương dân.
Nhưng những người pharisêu vẫn không tin Chúa Giêsu . Họ còn đòi hỏi dấu lạ từ trời (Mác Cô 8,11-13). Còn những người phái Hêrôđê thì chỉ lo những chuyện chính trị và bảo vệ quyền lợi vật chất của họ. Phép lạ hóa bánh ra nhiều (và cách chung là tất cả những phép lạ của Chúa Giêsu ) chẳng giúp cho họ hiểu gì cả.
Bởi Chúa Giêsu khuyến cáo các môn đệ mình: “Anh em phải coi chừng men Pharisêu và men Hêrôđê”. Hình ảnh men chỉ những gì gây nên tình trạng biến chất, hư hại. Do đó ý Chúa Giêsu muốn bảo các môn đệ đừng vì thành kiến như pharisêu hay sự thù nghịch như phái Hêrôđê mà mù quáng không nhận ra ý nghĩa phép lạ.
Cũng chính vì thế nên một lần nữa Chúa Giêsu nhắc các môn đệ nhớ lại hai lần hoá bánh ra nhiều và giúp họ nhận ra ý nghĩa của chúng.
B. Suy niệm (... nẩy mầm)
1. Thành kiến làm cho người ta ra mù quáng. Người có sẵn thành kiến giống như một người mang kính râm nên nhìn cái gì cũng thấy tối đen như màu kính.
2. Khi còn nhỏ, J.Dillinger phải ra toà vì một tội vụn vặt. Được tha về, cha mẹ dẫn anh tới trường. Một số phụ huynh khác đến làm áp lực với các thầy cô giáo: Nếu thầy để J.Dillinger ở đây, chúng tôi sẽ đem con đến trường khác. Ông thầy bối rối không biết làm thế nào cho các phụ huynh an tâm. Ông đành nói thật cho Dilinger nghe. Anh bỏ học, không bao giờ bước chân tới trường nữa. Ít lâu sau, anh trở thành một tội phạm nguy hiểm nhất trong Hoa Kỳ trong thập niên 30. (Góp nhặt)
3. Sau phép lạ bánh hóa nhiều điều còn vương vấn trong trí các môn đệ là…bánh, không có gì hơn! Các ông không biết đi từ dấu chỉ ấy để vươn lên tới chỗ nhận ra uy quyền của Chúa Giêsu.
Chúng ta cũng thế, đầu óc chúng ta nhiều khi cũng nông cạn như thế. Nhiều khi Chúa ban cho ta một ơn lành, chẳng hạn một sự thành công, một sự an ủi…Sau đó điều duy nhất chúng ta còn nhớ chỉ là sư thành công và an ủi đó. chúng ta không thể vươn xa hơn một chút để có thể thấy đó là những dấu chỉ về tình thương của Ngài. Chúng ta phải tập nhìn những sự việc xảy ra như những dấu chỉ tới những điều cao hơn.
4. Một nhà thám hiểm phương tây lạc hướng giữa sa mạc. Nguồn lương thực và nước uống đã cạn khô. Ông lê từng bước mệt mỏi trên cát nóng…Thình lình ông nghe thấy tiếng suối róc rách và thấy phía trước có một ốc đảo xanh tươi. Thế nhưng, với lối suy nghĩ khoa học của người phương tây, ông tự nghĩ: “ đây chỉ là một ảo ảnh…trong thực tế trước mắt ta làm gì có nước và cây cối”. Nghĩ như vậy ông lại tuyệt vọng lê bước…Không bao lâu sau đó, hai người du mục tình cờ đi qua, họ bắt gặp một xác người. Một người thốt lên: “Chỉ còn hai bước nữa là người này có thể tới ốc đảo và tha hồ uống nước cũng như thưởng thức những trái cây ngon lành. Tại sao có chuyện thế này?” Nhưng người bạn lắc đầu giải thích ông ta là một người phương tây. Thế giới của chúng ta đầy ánh sáng và màu nhiệm. Nhưng con người lại dùng bàn tay nhỏ bé của mình mà che đậy chúng lại.
Thảm trạng của con người thời đại: con người có nhiều kiến thức hơn, nhưng lại dùng bàn tay bé nhỏ của mình che đậy ánh sáng và màu nhiệm…con người không biết đọc ra những dấu chỉ của thời đại”. (Trích “Mỗi ngày một tin vui”)
5. Chúa Giêsu bảo các môn đệ: “Anh em phải coi chừng, phải đề phòng men Pharisêu và men Hêrôđê” (Mác Cô 8,15)
Lên Sài Gòn học tiếp Đại học, tôi và một anh bạn “chúa ghét” thuốc lá. Nhưng rồi cũng phải hút để ngoại giao, xin việc, vì kẻ nào đến xin việc cũng phải làm như vậy là họ đưa đón ân cần hơn, bằng không cứ thấy chiếc xe đạp dựng trước cơ quan là y như rằng lại vào ra không, tí khói lửa liền được chào mới tử tế…Lâu ngày, cứ hễ nhạt miệng là chúng tôi lại mồi thuốc, bất kể những người xung quanh là ai bất kể gìa, trẻ, trai, gái, người đau, kẻ ốm…và bất kể nơi nào thậm chí trên xe khách chật ních người.
Tệ hơn nữa bây giờ chúng tôi lại mắc chứng “nổ” hết xảy, nói dóc không “gớm miệng”. Oái oăm thay, người đời lại thích vậy, nên chúng tôi có thêm tài “ngoại giao” và kiếm việc làm.
Vậng, chắc chắn cả hai chúng tôi đã nhiễm, không những “mùi thuốc lá” mà còn mắc phải cả “men lãnh đạm”. Trước những nhu cầu của tha nhân, một thứ men làm cho lương tâm ra chai lì, không còn nhạy bén với chân lý nữa.
Lạy Chúa Giêsu, xin hãy đến và cho can đảm lội ngược dòng, để con sống giữa thế gian nhưng không thuộc về thế gian, hòa mình chứ không biết mình, nhập thể chứ không biến thể. Xin mau đến, lạy Chúa, kẻo con “lên men” mất. (Epphata)
Lm. Carôlô Hồ Bặc Xái